Mình buồn mình viết ra thôi...

 Hôm nay mình không viết review... Hay đây là bài review cảm giác khi buộc phải chuyển nhà :D

Mình dọn về nhà - nay đã là nhà cũ - khi mình tầm 6-7 tuổi. Nhà cũ trước đấy nữa gần nhà cũ bây giờ. Khi thấy bố mẹ nói chuyện sắp có nhà mới, mình rủ hội trẻ con trong xóm - những đứa cũng sắp có nhà mới như mình - trộm sang xem thử. Mình nhớ bọn mình đi bộ, có hôm đạp xe đạp - loại nhỏ xíu cho trẻ con ấy, sang khu nhà mới xem xem. Nhà khi ấy còn chưa hoàn thiện, các hộ gia đình mới đang xây tường bao; thợ thuyền đi ra đi vào. Cả lũ tò mò hỏi nhau nhà mày ở đâu, tầng mấy, đi lên kiểu gì - nhưng về cơ bản chẳng đứa nào biết, sang "nhìn trộm" rồi về thế thôi.

Rồi mình dọn về nhà. Ban đầu nhà chỉ là căn hộ nhỏ ở tầng 1 nhưng có sân to ơi là to. Khu đó ban đầu vắng vẻ, chỉ vài căn nhà tập thể, đường đi lối lại hoang vắng, lại gần ngay khúc "sông thối", thông ra cả bãi trồng cỏ mía cho voi :D Rồi bố mẹ và bà làm thêm nghề trông xe, mình cũng được đào tạo phát vé, ghi vé xe, thu tiền. Nhớ những năm Tết đến, xe gửi đó đi chúc tết, đi chơi chật cả sân, người trong nhà không ra được, người bên ngoài không vào được, trèo qua xe mà đi. Nhà mình làm việc qua cả Tết.  Rồi bố xây quán cho  bà với mẹ bán hàng lặt vặt - quán cót ép, cửa bằng những miếng gỗ lớn khi đóng thì xếp ghép vào nhau. Mình ở quán đó suốt những năm tiểu học. Khu phố đông dần khi nhà nước mở đường chạy qua sau lưng toà nhà - con đường mở ra từng được xếp hạng con đường đẹp nhất Việt Nam. Rồi người ta xây khách sạn ở khu đất trống phía bên kia sông - cái khách sạn 5* hiếm hoi thời đó của HN. Rồi có trường học cấp 2, cấp 3 quanh đó. Lại thêm mấy cái nhà tập thể mới được xây lên. Suốt những năm trẻ dại mình đi bộ, đi tập xe đạp với các bạn trong xóm dọc con đường đẹp nhất Việt Nam, quanh khách sạn 5*. Có những mùa hè dậy từ 4h sáng đi "tập thể dục" mà thật ra là tranh chỗ chơi ở ven hồ công viên gần đấy - dù không biết tranh để làm gì.

Rồi bố mẹ lại tiết kiệm tiền chuyển khu nhà cót ép maí tôn thành nhà xây. Mẹ đổi sang bán quần áo ngoài giờ đi làm. Phòng bên cạnh nhà cho thuê băng đĩa. Mình trải qua thời cấp 2 ngủ ở cửa hàng đầy quần áo, đồ trang sức là hàng của mẹ; suốt các mùa hè được xem phim Đài Loan, Trung Quốc, Hàn Quốc miễn phí từ tủ băng đĩa của nhà bác thuê nhà. Mình xem hết phim bộ có Trương Vệ Kiện, phim tình cảm sụt sùi chuyển thể từ truyện của Quỳnh Dao, biết hết các anh - giờ đã là các chú - Hàn Quốc đẹp trai trong Người Mẫu, Mối tình đầu, Cảm xúc... Đó là điều mà hội bạn mình ghen tị đỏ mắt :D

Rồi mình sau mấy mươi năm lần đầu mình được có phòng riêng được cải tạo cơi nới từ phòng bếp cũ. Phòng mình bé tí, chỉ đủ kê 1 tủ 1 giường và 1 cái bàn học nhưng không dùng ngồi viết lách bao giờ vì chật quá. Phòng còn chả có cửa sổ. Rồi mình đi du học, xong lại về lại nhà, lại "mọc rễ" trong căn phòng đó suốt nhiều năm. 

Nhưng nhà mình có sân, bố làm bể cá ngoài trời nuôi cá chép vàng - con nào con nấy to đùng nặng cả cân, biết ngoi lên khi lắc lọ thức ăn. Nhà có nhiều cây, có cây khế bà trồng từ khi chị em mình còn nhỏ. Có cây khế bố mình xin cành chiết tận đâu về trồng, năm nào cũng sai trĩu quả. Phòng mình bé nhưng thông với khu bếp bằng kính sáng choang, mình hay ngồi vẽ ở bếp những ngày cuối tuần. Khu phố ngày càng đông đúc. Hàng quán khắp nơi, có hàng ăn ngon có tiếng, bước chân ra khỏi nhà là có đủ thứ ăn thứ chơi. Siêu thị gần đến độ đi bộ qua chơi mỗi ngày cũng được. 

Ở căn nhà đó, mình cũng trải qua nhiều sự kiện, biến cố mà có lẽ tới lúc già đi, hay phút cuối chờ tạm biệt thế giới này, mình vẫn nhớ. Ngày mình nhận giấy báo đỗ đại học. Ngày mình đỗ tuyển việc làm đầu tiên. Ngày em cún nhà nuôi 18 năm phát bệnh rồi chết. Ngày bà mình ốm rồi mất. Ngày mình dời nhà xuất ngoại lần đầu trong đời. Ngày nhà cháy...

Rồi nhà tập thể cũ đi, nhà mình bị yêu cầu dời đi. Tranh đấu mãi rồi cũng phải đi.

Ngày dời đi, khi tiễn xe chở đồ cuối cùng rời khỏi, mình đứng giữa căn nhà - sắp thành "nhà cũ"- trống hoác, đồ bị bỏ lại ngổn ngang, khóc tu tu. Vừa khóc vừa thu dọn những thứ cuối cùng sót lại. Mình không dám quay lại "nhà cũ". Bố nói trước khi để chính quyền rào tôn chờ cải tạo khu nhà, bố gọi người bán hết cửa gỗ, mái tôn, dỡ cả vườn cây, cả căn bếp kính mình hay ngồi vẽ ... để cố thu lại ít tiền. Bố bảo nhà tan hoang hết rồi. Mình không dám về lại. 

Sau này, một vài năm nữa, hay nhiều năm nữa, khi khu tập thể được xây lại, có lẽ nhà mình lại có cơ hội trở về. Nhưng chắc chắn, không còn căn nhà cũ với sân vườn, bể cá, đôi cây khế, căn bếp kính... như đã từng có. Ngày hôm đó rời đi là ngày nói lời chào mãi. 

Mình buồn mình viết ra thôi... Ngôi nhà mình yêu quý, luôn nghĩ đi đâu rồi cũng trở về giờ đã thành "nhà cũ". 

Comments